Tôi thầm nghĩ tiền của mình mình không thể tự thu tự quyết, thấy chán nản và hai vợ chồng cãi nhau ba trận to chỉ vì chuyện này. Cãi xong chuyện đâu lại vào đấy.
Xem thêm:
Xem thêm:
- Vợ lúc nào cũng nghĩ tôi không chung thủy
- Tính trăng hoa liệu có di truyền
- Tôi yêu em, cô gái massage
Tôi 28 tuổi và chồng 33 tuổi, chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ vì hai gia đình là chỗ bạn bè, có điều anh nhiều hơn tôi 5 tuổi nên khoảng thời gian anh học đại học và đi làm chúng tôi không gặp nhau. Hai năm trước bố mẹ anh qua nhà ngỏ ý và muốn hai đứa nên duyên, bố mẹ tôi rất hài lòng với mối duyên này. Tôi lúc đầu do có cảm tình vì biết anh học giỏi và ngoan ngoãn nên cũng đồng ý tìm hiểu, được ba tháng thì anh ngỏ lời muốn cưới và tôi đã đồng ý.
Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy rùng mình vì sao lúc đó mình liều thế, thời gian ngắn ngủi vậy đã đồng ý làm vợ người ta rồi. Tuy nhiên tôi thấy mình cũng may mắn là chồng rất tình cảm, luôn quan tâm vợ, anh đi làm xa chỉ về nhà vào hai ngày cuối tuần và lúc nào vợ chồng cũng vui vẻ với nhau, cùng nhau làm việc nhà, nấu cơm. Khi tôi bệnh anh rất ân cần chăm sóc, nhìn anh những lúc như vậy tôi rất thương và tự cảm thấy có lỗi vì đôi lúc cũng cằn nhằn anh những chuyện lặt vặt.
Nói tóm lại, đối với tôi chồng giờ là hoàn hảo trừ một chuyện duy nhất mà đến giờ tôi vẫn không hiểu được và cũng không thể giải quyết được đó là vấn đề tiền bạc. Tôi ở cùng với bố mẹ chồng, ông bà đều là công chức nhà nước đã nghỉ hưu, lương hưu của hai ông bà là 15 triệu, ở nơi tôi sống thì cũng được coi khá giả. Tôi là nhân viên văn phòng lương hơn 3 triệu, còn chồng làm xây dựng tổng thu nhập khoảng 20 triệu.
Trước khi đám cưới diễn ra (lúc này chúng tôi đã làm đám hỏi), bố mẹ chồng trong một bữa cơm gia đình đã nói rất rõ ràng, sau này khi tôi về làm dâu mọi chi phí sinh hoạt trong nhà ông bà sẽ lo toan, lương của tôi có ít cứ giữ mà tiêu xài cá nhân, còn lương của chồng tôi đi làm xa chi phí hết bao nhiêu phần còn lại ông bà sẽ giữ. Giữ giùm khoảng chục năm sau đó mới giao lại cho vợ chồng tôi. Lúc nghe được tôi hơi ngỡ ngàng nên cũng không nói được gì. Sau đó chỉ hỏi anh thấy sao về chuyện này thì anh bảo bố mẹ chỉ giữ giùm thôi, tiền là của vợ chồng mình mà. Nói thật bây giờ tôi rất hối hận vì đã không làm mọi chuyện rõ ràng ngay lúc đó nên phải ngồi đây nhờ mọi người tháo gỡ bế tắc.
Vợ chồng tôi vẫn chưa có con, nguyên nhân là ở tôi nhưng chỉ có chồng biết chuyện này, bác sĩ vẫn bảo tôi mang thai được. Hiện giờ tôi chạy chữa nhưng lương thấp không đáp ứng đủ, nào thăm khám, nào tiểu phẫu, nhưng tiền bạc của hai vợ chồng thì không tự chủ nên đôi lúc thấy rất khó chịu. Xin nói thêm tôi không cho nhà chồng biết tình trạng của mình vì bố mẹ chồng rất khó tính và mong cháu, nếu biết tại tôi ông bà sẽ làm tôi stress mất. Hiện tại bố mẹ chồng nghĩ tôi bình thường mà còn nói ra nói vào khiến tôi tâm lý bất ổn lắm.
Tôi nói và chồng thông cảm nên chuyện này vẫn là hai vợ chồng tự lo liệu, anh ấy còn bảo tôi cứ thoải mái, từ từ rồi cũng có nhưng tôi rất bực bội mỗi lần tới lịch hẹn khám hoặc có công việc gấp thì phải đợi tới ngày chồng có lương, rồi tháng nào chồng không gửi tiền cho ông bà giữ là ông bà cứ la nói suốt vài ngày, tôi lại là người ở nhà nghe. Thầm nghĩ tiền của mình mình không thể tự thu tự quyết, tôi chán nản và hai vợ chồng cãi nhau ba trận to chỉ vì chuyện này, cãi xong chuyện đâu lại vào đấy chẳng thay đổi được gì, anh cũng muốn để bố mẹ chứ không phải tôi quản lý tiền tiết kiệm.
Mọi chuyện cũng chưa đến nỗi thất vọng khi vài tháng trước tôi bị tai nan giao thông, lúc đó mẹ chồng đứng ra chi trả viện phí và tôi nghĩ là bà lấy tiền của bà. Khi khỏe lại tôi có nói với anh muốn trả lại mẹ số tiền đó vì tôi vừa kết thúc một cuộc chơi họ, có đủ tiền để trả (tiền này là riêng của tôi vì vợ chồng tôi theo phương châm tiền ai nấy xài, chỉ khi tôi đi khám bệnh, xin thì chồng mới cho) và anh đồng ý.
Khi tôi đưa trả mẹ thì mẹ bảo "Tao lấy tiền của chồng mày, tiền mày tiết kiệm được thì cứ giữ đó, trả cái gì mà trả, tao không lấy". Tôi nói lại với anh như vậy thì anh bảo mẹ hãy lấy tiền đó gửi vào khoản tiết kiệm của anh. Nói thật tôi rất buồn, chồng đi làm xa, chẳng biết an toàn được bao nhiêu năm, đùng một cái lỡ anh có bồ, muốn bỏ tôi thì tôi phải làm sao. Tôi muốn vợ chồng là phải chung sức cùng nhau nhưng anh lại bảo anh làm như vậy là vì chúng ta. Nếu như lời anh nói thì sao lại "tiền ai nấy xài, thân ai đau ốm tự người đó lo như vậy", thực rất khổ tâm.
Mới đây bố mẹ ruột tôi sửa nhà, vì ông bà cũng lớn tuổi nên lần sửa nhà này tôi muốn phụ giúp, một là để báo hiếu công nuôi dưỡng hai mấy năm, hai là muốn ông bà sửa lần cuối cùng cho hoàn thiện luôn để sau này khỏi vất vả. Tôi ngỏ ý nhờ anh giúp một nửa, mà số tiền có nhiều nhặn gì cho cam, chỉ 10 triệu, anh bảo đầu tháng mới có lương nên tôi đành mượn tiền của người quen để đưa trước. Sau khi có lương anh không hề đề cập đến chuyện này nữa. Tôi không muốn nhắc, tự lo chi trả khoản nợ, nếu anh có lòng đã đưa tôi ngay khi có lương rồi.
Tôi có một phương châm sống là không bao giờ bận tâm quá về những lời nói của mọi người xung quanh vì không ai có một cuộc sống tròn vẹn. Cũng có lúc nghĩ thoáng rằng hãy hài lòng với những gì mình đang có nhưng nhiều khi cũng không khỏi chạnh lòng. Tôi có phải người tham lam chỉ biết có tiền đâu, tôi yêu chồng mình, muốn chồng tin tưởng, cho tôi đóng vai trò của một người vợ cùng xây tổ ấm mà thôi.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét