Lấy chồng gần 10 năm, sinh hai đứa con, một trai một gái nhưng chưa lúc nào cô cảm thấy hạnh phúc. Thứ hạnh phúc mà cô đang có chẳng qua là sự chịu đựng. Cô không có nghề nghiệp gì, lấy chồng về chỉ biết sinh con và làm việc nhà.
Chồng cô được thừa hưởng gia tài từ cha mẹ khi mới lấy vợ nên cũng chẳng chịu làm ăn, chỉ bạn bè bù khú nhậu nhẹt. Dường như tối nào cũng nhậu, có khi đến quá nửa đêm mới mệt lăn ra ngủ. Sáng sớm cô phải dọn dẹp tàn dư của cuộc nhậu. Thỉnh thoảng còn thấy sót lại cả… đứa con gái nằm ngổn ngang giữa những tên đàn ông mình trần.
Nhìn mãi cũng thành quen, cô không còn muốn giữ chồng bằng hình thức ghen tuông hay làm mình làm mẩy gì, cả buồn phiền cũng không. Với cô, chồng chỉ là người chung nhà, không có bất cứ mối liên quan gì trừ khi nghe những đứa con của cô gọi gã là “ba” thì cô mới choàng tỉnh.
Hồi đầu có cằn nhằn chồng, chồng nói làm được chơi được, cô có cái gì mà dám lớn tiếng. Ý chồng nói cô vừa không làm ra tiền vừa không có của hồi môn khi về nhà chồng như bao cô gái khác. Thì đúng như vậy thật, gia đình cô nghèo, chẳng cho cô nổi phân vàng khi về nhà chồng. Nhưng cô không nghĩ điều đó nó quan trọng như thế, với chồng cô.
Năm nay, bé Út đã vào lớp một, tự đến trường, tự chăm sóc mình mà không quá lệ thuộc vào mẹ nữa. Vì vậy mà cô thấy rảnh, sinh ra suy nghĩ đủ thứ. Cô thấy cô thừa thãi trong ngôi nhà này, chồng thì khinh miệt, con thì chẳng cần đến mẹ cũng có thể tự ăn, tự đến trường.
Trong một lần nhậu say, chồng xúc phạm nặng nề cô, hắn nói thứ người như cô có ra đường làm gái cũng không được, cũng chẳng ai thèm…
Cô giận tái mặt, xách túi quần áo gấp vội, đi ngay trong đêm. Cô đón chuyến xe lên Sài Gòn, ở nơi đó cô không quen biết ai nhưng cứ đi. Ròng rã mấy ngày, cô cũng tìm được công việc giúp việc nhà qua trung tâm giới thiệu. Đó là một căn hộ chung cư cũ, của người đàn ông và đứa trẻ gần 4 tuổi. Công việc của cô là nấu ăn cho hai cha con, chăm sóc và đưa đón bé đi học.
Xem thêm:
Những ngày đầu cô nhớ con quay quắt. Mỗi khi gắp miếng ngon đưa lên miệng, cô lại trào nước mắt vì nghĩ đến con ở nhà không biết đã ăn uống gì chưa, có thắc mắc mẹ đi đâu hay không. Nhưng rồi nghĩ đến cảnh bị chồng xúc phạm, cô gạt nước mắt vượt qua.
Gần 6 tháng, cô muốn về thăm con, người đàn ông tử tế ấy gói cho cô thật nhiều bánh trái về cho tụi nhỏ. Cô cảm thấy ấm lòng với sự ân cần của người đàn ông ấy, khác xa với chồng cô. Anh ta đưa cô ra tận bến xe, khi cô lên xe, bất ngờ anh nắm lấy tay cô nói rằng rất muốn cô ở luôn lại với cha con anh. Cô ít học nhưng cảm nhận được chân thành và đó chính là lời cầu hôn của kẻ chân thành. Suốt chặng đường hơn hai trăm km về nhà, cô nghĩ ngợi mãi…
Mẹ chồng nhìn thấy cô trắng trẻo, đầy đặn ra, bà cũng vui. Chỉ có chồng cô là vẫn rượu chè be bét không bỏ được. Việc cô có trở về hay không không đáng để chồng quan tâm…
Tối đó, mẹ chồng chìa ra cho cô tờ giấy có ghi sẵn nội dung đơn ly hôn. Giọng bà ân cần bảo, con trai bà không tốt nên hãy ly hôn đi để có cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Với bà, lúc nào bà cũng xem tôi là đứa con dâu hiếu thảo…
Cô như đứng giữa ngã ba đường, ngã về bên nào cũng thấy không đành. Cô thương mẹ chồng, rồi đây bà sẽ phải chịu đựng đứa con trai hư thân đến bao giờ?
0 nhận xét :
Đăng nhận xét