Trong 3 ngày làm tang lễ, lần lượt có 4 người phụ nữ dẫn 4 đứa trẻ đến tìm tôi. Sau một hồi khóc lóc, những người phụ nữ ấy đưa ra giấy tờ, chứng minh chúng đều là con của anh.
Viết ra câu chuyện này, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười, chỉ thấy đời mình quá bạc bẽo.
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, cũng đã được 10 năm. Chồng tôi lớn hơn tôi 10 tuổi, là chủ thầu xây dựng. Anh thường xuyên nhận các công trình vừa và nhỏ rồi bỏ vốn đầu tư, xây dựng sau đó bán đi để lấy lợi nhuận. Gia đình tôi có của ăn của để cũng nhờ tiền của anh.
Chồng tôi là một người đàn ông tuyệt vời. Anh không ngần ngại thể hiện tình yêu với tôi ở chỗ đông người hay trước mặt con cái. Sáng nào, anh cũng hôn lên trán tôi rồi mới đi làm. Suốt 10 năm, chúng tôi sống hạnh phúc đến mức ai cũng ghen tị. Nhiều người còn lấy chồng tôi ra để làm hình mẫu cho kiểu ‘đàn ông sắp tuyệt chủng’. Cũng vì thế mà tôi chưa từng nảy sinh nghi ngờ, ghen tuông với anh. Tôi luôn tin tưởng ở anh tuyệt đối.
Xem thêm:
Nhưng công việc của anh bắt anh phải đi nhiều. Có khi, anh đi cả tháng mới về. Dù vất vả nhưng ngày nào anh cũng điện vài cuộc hỏi thăm tôi và các con. Chúng tôi còn nói chuyện video hàng tiếng vào buổi tối. Anh có đi nhậu, đi chơi đều nói qua cho tôi biết, dù khi đó anh ở xa. Thậm chí, anh còn đưa danh bạ điện thoại của anh cho tôi giữ. Vì thế nên dù anh thường xuyên đi công tác nhưng chúng tôi vẫn rất mặn nồng, không hề có cảm giác xa cách. Tôi chỉ không ngờ, anh lại giấu giếm tôi nhiều chuyện động trời đến thế.
Hôm đó, tôi đang họp thì nhận được điện thoại khẩn. Một người bạn anh bảo tôi phải thật bình tĩnh thì mới nói được. Lúc đó, tôi còn cho rằng anh này muốn trêu chọc gì đó. Nhưng khi nghe xong, tôi đã ngất xỉu. Chồng tôi khi đi khảo sát công trình đã bị dàn giáo đổ đè lên người. Dù nhanh chóng đưa đến bệnh viện nhưng anh đã không qua khỏi.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy nhà mình đầy người. Lúc đó, tôi mơ mơ hồ hồ, chẳng nhớ, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Đến khóc tôi cũng không khóc được, chỉ biết gọi tên chồng. Mọi người đều an ủi rằng sinh nghề tử nghiệp, rồi khuyên tôi nên gắng gượng vì con. Nhìn 2 đứa trẻ, đứa lên 6, đứa lên 3 mà tôi đau xé lòng.
Vậy mà, tôi còn phải chấp nhận một nỗi đau nữa, do chính chồng mình để lại. Trong 3 ngày làm tang lễ, lần lượt có 4 người phụ nữ dẫn 4 đứa trẻ đến tìm tôi. Nhìn những đứa trẻ sàn sàn tuổi con tôi. Sau một hồi khóc lóc, những người phụ nữ ấy đưa ra giấy tờ, chứng minh chúng đều là con rơi của anh.
Tôi sững người nghe họ kể về mối tình của họ với chồng tôi. Chúng được tạo ra trong những chuyến công tác xa nhà của anh. Khi biết họ mang thai, chồng tôi vẫn chu cấp đầy đủ. Hàng tháng anh gửi tiền nuôi con rơi và đến thăm con đều đặn. Anh buộc họ giữ bí mật, đừng bao giờ đem con xuất hiện trước mặt tôi. Hôm nay, họ đem con tới để thắp cho anh nén nhang và nhìn mặt anh lần cuối.
Khung cảnh nhà tôi vốn đã lộn xộn nay càng thêm náo nhiệt hơn. Trước sự xuất hiện của những người phụ nữ đó, cả khu phố càng ra sức đồn đoán, phao tin. Vài người còn thể hiện sự đồng cảm với tôi bằng cách khuyên tôi đuổi những đứa trẻ đó đi vì họ đang tính kế phân chia tài sản với con tôi. Nhưng đang lúc tang gia, tôi làm gì còn tinh thần nghĩ ngợi những chuyện đó.
Bố mẹ chồng tôi cũng bàng hoàng không kém. Họ vẫn cho những đứa trẻ đó thắp hương, quấn khăn tang nhưng không chịu nhận là cháu. Ông bà còn cho người canh chừng tôi vì sợ tôi đau buồn và sốc quá lại nghĩ quẩn.
Sau tang lễ, bốn người phụ nữ kia đòi tôi phân chia tài sản. Họ nói rằng con họ cũng là con anh, cũng được thừa kế như con tôi, tôi không có quyền lấy mất phần của nó. Tôi rối đến mức chẳng biết mình nên làm gì với những đứa trẻ này. Bây giờ tôi chỉ hận bản thân quá tin chồng để đến mức thế này?
Bố mẹ chồng tôi vẫn không đồng ý chuyện phân chia tài sản cho con rơi của chồng tôi. Nhưng tôi biết, nếu họ thuê luật sư và khởi kiện thì chúng tôi vẫn thua. Tôi nên làm thế nào cho thỏa đáng mọi chuyện đây mọi người? Chồng tôi vừa mất không lâu mà vợ con, con cái đã tranh giành tài sản thì có phải quá vô đạo đức?
0 nhận xét :
Đăng nhận xét