Vợ chồng tôi lấy nhau đã được 8 năm, hiện tại con trai đang học lớp một. Tôi chỉ kể ra những chuyện xảy ra trong vòng một năm trở lại đây giữa hai vợ chồng, những chuyện trước nữa tôi không nhắc đến vì nghĩ ai cũng có cái sai, quan trọng là biết sửa sai và bỏ qua cho nhau. Cái sai của tôi là từng dính vào ma túy, nhưng cái khó nhất đó thì tôi đã làm được, tôi khẳng định không lao vào đường cũ nữa. Tôi đã gặp 10 bạn như mình, có 3 người rủ chơi và tôi nói không, 2 người khuyên đừng bao giờ, số còn lại chỉ nói chuyện xã giao.
Vợ tôi làm nhà nước, còn tôi ở nhà bán hàng, công việc của tôi đều đều và khá ổn định, có thời gian cơm nước, giặt giũ đưa đón con đi học. Chúng tôi ở cùng ông bà, vợ đi làm về trưa cơm đã dọn sẵn, những lúc ở nhà vợ đều phụ giúp việc bán hàng, cô ấy là người nhanh nhẹn ngay cả ăn nói, sáng nào cũng dậy sớm dọn hàng. Tôi nấu cơm tối xong hai bố con đi tắm cùng nhau, vợ rửa bát, rồi tắm giặt trong khi tôi cho con học.
Công việc cứ đều như thế nhưng việc đáng nói ở đây và là câu chuyện dẫn đến cãi nhau là vợ chơi game trên điện thoại. Tôi nhắc nhiều lần là thời gian đi làm cả ngày rồi, có tí thời gian buổi trưa và tối dành cho chồng con thì cô ấy lại chơi game, con còn bảo mẹ tắt đi con buồn ngủ lắm, mai không dậy đi học được. Cô ấy là người không tinh ý và khôn khéo, tôi có nhắc và nói ra để biết và sửa sai nhưng tôi không thấy thay đổi, nhiều cái vẫn tiếp diễn. Tôi lại nhắc thì cô ấy bảo nói nhiều, lải nhải nhiều, cô ấy là người rất nóng tính.
Hơn một tháng trước cũng nhờ ông thầy khuyên bảo nên vợ tôi sau khi bỏ đi đã quay về, chứ bình thường ai nói cũng không nghe. Cô ấy phải nói là bảo thủ, ương ngạnh, nhiều lần nói là tính sinh ra đã thế rồi, bản chất chỉ có vậy thôi không sửa được, sống được với nhau thì sống, không thì bỏ, bỏ nhau bây giờ đơn giản lắm. Tôi bảo là cái khó hơn như anh từng nghiện anh cũng bỏ rồi thì chẳng cái gì không làm được.
Tôi biết trước đây mình sai để cô ấy và mọi người phải khổ nhiều. Mẹ vợ tôi cũng nhận thấy vợ chồng tôi không phải là gia đình, tôi rất muốn mình và cô ấy tâm sự chia sẻ trong công việc nhưng thời gian dành để nói chuyện không có. Cô ấy sống vô tâm, không vì ai cả, vừa rồi con ốm sốt cả tuần, tối cô ấy đi liên hoan cơ quan, 10h kém về, tôi hỏi cô ấy bảo xong lâu rồi nhưng đi mua quần áo. Tôi tức lắm nhưng chỉ nói mua lúc nào chẳng được, con ốm có anh ở nhà rồi nhưng xong em nên về sớm, cũng may là mua quần áo cho con nên tôi cũng nguôi.
Nhiều việc tôi nhờ cô ấy thì nhận được câu "tự đi mà làm". Tôi có nói chuyện với ông anh cọc chèo, anh bảo “Nó là vợ chứ có phải mẹ mình đâu, quá đáng quá ăn vài cái tát cũng đáng”, đấy là sự việc lần trước, tôi thì rất dễ tính nhưng trái lại cô ấy cứ gào ầm và nói rất to khi cãi nhau. Dạo này tôi căng thẳng thần kinh nên rất khó ngủ, dậy ngồi máy tính và nhờ cô ấy mua thuốc uống cho dễ ăn ngủ, cũng không thấy cô ấy mua mặc dù tôi gầy đi trông thấy.
Tối qua cô ấy nói chuyện với bố mẹ tôi là trong khi chờ tòa giải quyết sẽ dọn sang nhà vợ chồng đứa em tôi nhà bên cạnh ở. Tôi đã phụ giúp cô ấy chuyển hết đồ đạc đi và sáng nay đã dọn dẹp lau chùi lại phòng. Lần này tôi xác định rồi, không như những lần trước phải động làm lành trước, không thì cả hai cứ sống không nói gì. Rất mong nhận được lời khuyên của các bạn.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét